Tôi cản ở trước mặt đám người Dương Thần, nhìn chằm chằm vào Y Thắng và trầm giọng nói:

- Sáng sớm hôm nay, tôi đã nghi ngờ là anh đang giở trò, bây giờ anh làm cho Dương lão tiên sinh khôi phục lại bình thường rồi chúng ta nói chuyện. Ông ấy và anh không thù không oán, cho dù đấu pháp cũng không cần thiết phải ra tay nặng như vậy.

Y Thắng nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, cười giễu cợt hừ một tiếng, nói:

- Thật ra tôi vốn đã tò mò, không ngờ cậu lại ở đây. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu cũng bớt tới làm người tốt đi. Cậu làm sao biết chúng tôi không thù không oán chứ?

Tôi không khỏi biến sắc, đang muốn nói thì nghe ông nội Dương Thần bên cạnh đã tỉnh lại, khẽ thở dài và yếu ớt nói:

- Thôi đi, tôi không trách hắn, người tu luyện pháp thuật cuối cùng cũng bị pháp thuật làm hại, đây là báo ứng.

Y Thắng cười lạnh một tiếng:

- Tôi còn tưởng rằng Thiên thư Lỗ Ban thật sự lợi hại tới mức nào, không ngờ chẳng qua cũng chỉ như vậy. Ông chỉ biết ngũ hành tương khắc đã vọng tưởng sử dụng thần bản mạng hộ pháp đẩy lùi thuật hồn yểm của tôi, lại không ngờ tôi sẽ thật sự thêm vào hồn phách ác quỷ ở trên vật thi triển thuật đúng không?

Ông nội Dương Thần cười buồn, lắc đầu không nói. Dương Thần lại không che giấu được kích động, nhảy dựng lên muốn xông tới liều mạng, lại bị ông nội hắn kéo lại và buồn bã nói:

- Bây giờ cháu đã biết rõ vì sao ông không muốn để cho cháu học tập Thiên thư Lỗ Ban chưa?

Dương Thần bực tức nói:

- Nếu như ông nội sớm dạy cháu pháp thuật, hôm nay cháu nhất định sẽ tiêu diệt người này, báo thù cho ông!

Cụ già khẽ thở dài, nói:

- Cháu sai rồi, cháu nên biết ông nội suốt đời quang minh lỗi lạc, từ trước đến nay không làm chuyện ác hại người, nhưng bởi vì tu luyện Thiên thư Lỗ Ban mà năm đó bà nội cháu ngã từ trên nóc nhà xuống, bị bại liệt, cha cháu lên núi bị đá rơi xuống phải chết thảm, mẹ cháu phải trốn nhà rời đi, chú hai cháu thì bị ngốc, suốt đời cô độc, chú ba đi tha hương, hơn mười năm không có tin tức. Đây đều là báo ứng khi tu luyện thuật, chỉ có một mình ông bình yên vô sự, bây giờ cuối cùng cũng gặp quả báo, trong lòng ông thật ra cũng bình thản, tối thiểu về sau cháu sẽ không có chuyện gì.

Dương Thần siết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng trừng mắt nhìn Y Thắng, rõ ràng đang kiềm chế mình, Y Thắng lại cười lạnh và bước chậm về phía trước. Tôi lập tức ngăn cản anh ta, cảnh giác nói:

- Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không thì anh nói rõ ràng đi. Dương lão tiên sinh là người tốt, suốt đời làm việc thiện, anh cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ.

Y Thắng đứng lại, ngẩng đầu nói:

- Ai nói với cậu là tôi muốn đuổi tận giết tuyệt?

Nói xong, anh ta lại quay đầu nhìn ông nội Dương Thần nói:

- Họ Dương kia, tôi chỉ nghe nói Thiên thư Lỗ Ban là vật do chúng tôi đánh rơi nên đặc biệt đến đây thu hồi, thuận tiện thử xem bản lĩnh của ông mà thôi. Bây giờ vừa nhìn chẳng qua cũng chỉ có vậy. Nếu như ông đồng ý giao ra Thiên thư Lỗ Ban, tôi lại thu phép, chân của ông có thể còn được cứu. Nếu không chờ tà thuật ngấm vào tận xương, ai cũng không thể cứu được ông đâu.

Hóa ra Y Thắng đến để cướp đoạt Thiên thư Lỗ Ban, không chờ chúng tôi nói gì, Dương Thần hét lớn:

- Anh bây giờ không phải người, không phải quỷ, đừng mơ tưởng tới Thiên thư Lỗ Ban. Đó là bảo vật tổ truyền của nhà tôi, dựa vào đâu mà phải đưa cho anh?

Y Thắng thậm chí không nhìn hắn, chỉ cười tà nhìn ông nội Dương Thần, chờ ông trả lời.

Tôi nghĩ một lát lại nói:

- Y Thắng, nếu tôi đã biết tên của anh, tất nhiên cũng biết lai lịch của anh. Tôi muốn biết, lần này anh tới cướp đoạt Thiên thư Lỗ Ban là ý của anh hay nhận lệnh của môn phái? Còn có, các người cuối cùng là môn phái nào, nếu anh nói Thiên thư Lỗ Ban là vật do môn phái của các anh đánh rơi thì cũng phải có căn cứ và bằng chứng chứ? Bằng không tự nhiên vô cớ tới lấy, chính là cưỡng đoạt.

Y Thắng liếc mắt tôi nói:

- Món nợ giữa tôi và cậu, chờ sau này lại tính, bây giờ cũng không phải là lúc cậu nên can thiệp vào, lại nói, nếu cậu đã biết lai lịch của tôi thì còn hỏi tôi là môn phái nào làm gì? Tôi nói Thiên thư Lỗ Ban là của môn phái chúng tôi thì chính là của môn phái chúng tôi. Cho dù tôi cưỡng đoạt thì cậu lại làm thế nào?

Người này đúng là vô lý, bộ dạng cậu có thể làm gì được tôi. Tôi không khỏi tức giận, muốn nói gì đó. Dương lão tiên sinh ở bên cạnh bỗng nhiên nói:

- Cậu trai trẻ nhà họ Hàn, chuyện này quả thật không liên quan gì tới cậu. Tôi biết người nhà họ Hàn cậu rất công bằng chính trực, bất luận đi đến đâu cũng xem trọng công bằng, nhưng người này lai lịch thần bí, thủ đoạn ác độc, chỉ là một quyển Thiên thư Lỗ Ban cũng không đáng để cậu liều mạng thay cho nhà họ Dương tôi.

Dương lão tiên sinh quả nhiên biết lai lịch của tôi, nhưng ý của ông rõ ràng đã muốn buông tha, thà là giao ra Thiên thư Lỗ Ban. Y Thắng cười ha ha, nói:

- Vẫn là cụ già thông hiểu lí lẽ, bảo vật phải dành cho người có đức, có duyên, có năng lực. Mặc dù ông có đức hữu duyên lại không có năng lực, cho nên vẫn sớm giao ra thì tốt hơn, ha ha ha ha...

Không ngờ Y Thắng lại cuồng vọng như vậy, chỉ là Dương lão tiên sinh cũng cười ha hả, không để ý tới vẻ điên cuồng của anh ta mà thản nhiên nói:

- Thiên thư Lỗ Ban nửa thiện nửa ác, có thể trợ giúp cho người, cũng có thể hại người, càng hại mình, nếu tôi không định để cho con cháu tôi học tập, vậy Thiên thư Lỗ Ban dĩ nhiên là vật vô dụng, tôi đã sớm muốn đốt đi. Cho dù tôi già nua không có năng lực, nhưng cậu lại không có đức, không có duyên sẽ không thấy được bản thật.

Y Thắng chợt biến sắc, lạnh lùng nói:

- Tôi không tin, Thiên thư Lỗ Ban là vật hiếm thấy trên thế gian, bản lẻ khó tìm, người đời chỉ cần biết một chút trong đó đã vô cùng thần kỳ. Ông có bản thật lại cam lòng đốt đi sao? !

Dương lão tiên sinh mỉm cười, chậm rãi lắc đầu nói:

- Cậu chỉ biết Thiên thư Lỗ Ban hiếm thấy trên thế gian, bản lẻ khó tìm, nhưng không biết Thiên thư Lỗ Ban hại người hại mình, càng thần kỳ huyền diệu, lại càng là nguồn gốc để gây tai họa. Nhiều năm như vậy, lẽ nào người bị nó hại còn ít sao?

Y Thắng nói:

- Ngu ngốc, rõ ràng là ngu ngốc, thuật vốn dành cho người sử dụng, thiện ác hoàn toàn tùy thuộc vào lòng người. Từ xưa tới nay, nguồn gốc gây họa chẳng qua là lòng người, có liên quan gì tới thiên thư? Nếu như theo lời ông nói, con người cũng không cần tu luyện thuật pháp nữa, tất cả đều cầm cuốc trồng trọt, lẽ nào thế gian lại thái bình sao?

Anh ta nói cũng có đạo lý, tôi không khỏi âm thầm gật đầu. Nếu thật sự như vậy, ai sẽ tới giữ công bằng chính nghĩa cho thế gian này, ai sẽ tới diệt yêu ma quỷ quái?

Đương nhiên tôi cũng không cho rằng Y Thắng là người tốt, mà sau khi anh ta nói ra lời này, Dương lão tiên sinh cũng hơi ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn Y Thắng một lúc lại lắc đầu nói:

- Cậu nói gì cũng vô dụng thôi. Thiên thư Lỗ Ban đã không còn ở trên đời, cậu tìm cũng không tìm được, không tin thì cậu cứ tìm đi.

Trên gương mặt Y Thắng đầy vẻ tức giận, đi tới đi lui ở trong phòng. Tôi lạnh lùng nói:

- Y Thắng, tôi thấy con người anh cũng không xấu, cần gì phải làm việc quá tuyệt tình. Cho dù anh thành tâm muốn tìm ra bản thật của Thiên thư Lỗ Ban, cũng không cần thiết phải dùng tới cách này. Tôi thấy anh vẫn nên cứu Dương lão tiên sinh đi.

Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng, không hề muốn chọc giận anh ta. Người này vui buồn thất thường, tính tình cổ quái, nói không chừng trong phút chốc lại thay đổi ý định, đồng ý cứu Dương lão tiên sinh cũng nên.

Nào ngờ tôi vừa nói xong, Y Thắng dừng bước, hình như nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Cậu đúng là đã nhắc nhở tôi, nếu trên người ông ta mang Thiên thư Lỗ Ban Chân Bản, vậy không có lý do nào không thể giải quyết được chút bệnh đó. Nếu như ông ta không chữa được chân cho mình. Vậy tôi thấy Thiên thư Lỗ Ban chẳng qua cũng chỉ có danh hão, không cần cũng được.

Nói xong, anh ta bỗng nhiên cất tiếng cười to, lại nói với Dương lão tiên sinh:

- Tôi thậm chí có thể nói cho ông biết, vừa rồi tôi thi triển thuật hồn yểm, chỉ dùng để rèn luyện lệ phách vô chủ hơn mười năm, mượn pháp thân bản mạng của ông để ngăn lại các huyệt lớn trên chân ông. Nếu muốn làm cho chân của ông khôi phục bình thường, chỉ cần loại bỏ được lệ phách này. Chỉ có điều tôi phải cảnh cáo ông, lệ phách này là do rất nhiều hồn phách hợp lại, một khi nó vào trong cơ thể sẽ lập tức phân tán, nhưng vẫn có liên quan tới nhau, có thể nói là rút dây động rừng. Trừ khi ông có thể đồng thời loại bỏ chúng ra khỏi chân của ông, bằng không rất dễ dàng để tà linh vào cơ thể, cả người bị liệt, thậm chí phát điên. Đến lúc đó sẽ không có cách nào trị được. Đừng trách tôi không có nhắc nhở ông. Hừ hừ, Thiên thư Lỗ Ban, tôi cũng muốn xem ông có gì đặc biệt hơn người.

Y Thắng nói xong, lại liếc nhìn tôi nói:

- Còn có món nợ giữa chúng ta, lần sau lại tính, cậu đừng tưởng rằng tôi sẽ buông tha cho cậu như thế.

Tôi hừ một tiếng:

- Không sai, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh. Anh ở trong trường học cướp đoạt được cái gương bạc kia, dù sao cũng nên có một lời giải thích đi. Chúng tôi tốn sức đập tường, anh không biết xấu hổ, nói cướp là cướp đi sao?

Y Thắng sửng sốt một lát rồi bỗng nhiên cười ha ha:

- Đúng rồi đúng rồi, tên ngu ngốc nhà cậu. Giờ tôi mới nhớ ra, tôi phải cảm ơn các người đấy. Nếu không phải các người đập tường, tôi còn phải chờ thêm vài ngày. Ha ha, nói đến cũng thú vị, pháp thuật trong Thiên thư Lỗ Ban dùng để đập tường rất tốt, đáng tiếc đánh nhau đúng là vứt đi, ha ha ha...

Anh ta cười một cách điên cuồng, rất đắc ý, cũng không hề giải thích về chuyện cướp giật gương bạc. Tôi khẽ nhíu mày, nói:

- Lẽ nào ngươi không muốn giải thích về chuyện cái gương bạc này sao?

Y Thắng nhướng mày nói:

- Có gì để giải thích chứ? Đây chỉ là trả vật về cho chủ cũ mà thôi. Hừ, gương bạc? Hóa ra các người căn bản không biết lai lịch của bảo bối này, đúng là người vô tri, làm người ta cười đến rụng răng...

Trên gương mặt Dương Thần trước sau đầy giận dữ nhìn ông nội hắn. Vừa nghe anh ta nói vậy thì cũng không nhịn được nữa, đứng lên và lớn tiếng nói:

- Anh đúng là cuồng vọng, anh chờ đấy, tôi nhất định phải để cho anh trả giá đắt về sự cuồng vọng hôm nay. Một ngày nào đó, tôi sẽ dùng pháp thuật Thiên thư Lỗ Ban tới đánh bại anh!

Y Thắng liếc mắt xem thường nhìn Dương Thần, nói:

- Chỉ dựa vào cậu sao? Hừ, ngay cả ông nội cậu cũng không phải là đối thủ của tôi, tôi thấy cậu vẫn nên học tài nấu nướng, làm mộc của ông nội cậu đi. Xây nhà cho người ta cũng không tệ đâu. Về phần Thiên thư Lỗ Ban sao? Chỉ là đồ vứt đi thôi.

Y Thắng nói xong lời này liền cười tà, nhìn chằm chằm vào chúng tôi và chậm rãi lùi về phía sau, nhìn như muốn bỏ chạy. Tôi vội vàng tiến lên muốn ngăn anh ta lại, chợt nghe Dương lão tiên sinh ở phía sau cười khẽ nói:

- Cho dù tôi không có bản lãnh gì, nhưng nếu cậu tới đây khinh thường Thiên thư Lỗ Ban, như vậy... tôi lại muốn dạy dỗ cậu một chút.

Y Thắng ngửa đầu, ngạo nghễ nói:

- Ông sao? Ông còn có thể làm được chuyện gì chứ? Mặc dù...

Anh ta còn chưa nói dứt lời, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên thò tay vỗ vào cái hòm bên cạnh. Chỉ thấy trong hòm đột nhiên lóe ra một ánh sáng màu vàng, thoáng chốc hóa thành một thanh phi đao. Dương lão tiên sinh khép ngón tay bắn ra. Thanh phi đao này lại vang lên một tiếng oong, nhanh như sét đánh mà hóa thành một đường ánh sáng màu vàng, chém về phía Y Thắng!

 

0.08291 sec| 2441.93 kb